Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2018

29 tuổi, lắm tiền, yêu mù quáng

Tin tức mới nhất trong ánh sáng mờ ảo của quán, tôi nhìn về phía góc ban công, chết lặng thấy một bóng hình quen thuộc đang vòng tay ôm eo một người phụ nữ trẻ. Anh nói anh đang ở Sài Gòn công tác…Tôi chết lặng. Chắp nối các dữ kiện có câu trả lời như dao cứa.
Toàn thân tôi nóng rẫy. Hóa ra, xung quanh anh còn vô vàn những người con gái khác. Vậy mà chỉ vài tiếng trước, tôi còn định sinh con với người đàn ông trăng hoa này.
Toàn thân tôi nóng rẫy. Hóa ra, xung quanh anh còn vô vàn những người con gái khác. Vậy mà chỉ vài tiếng trước, tôi còn định sinh con với người đàn ông trăng hoa này.
Tôi năm nay đã bước sang tuổi 29. Mấp mé tuổi băm, thật khó để bắt đầu một tình yêu mới và lại có thể yêu như chưa từng. Tôi sợ mỗi lần bước chân về quê. Tiếng giục giã của mẹ, tiếng thở dài của bố cùng lời gặng hỏi tò mò thái quá của hàng xóm về người yêu, chồng con.

Tôi ở lỳ Hà Nội. Họa hoằn lắm, nhà có công việc tôi mới về nhà. 29 tuổi, áp lực về một gia đình, một người đàn ông ở bên cạnh dường như gióng giả hơn bao giờ hết.
29 tuổi. Tôi có trong tay rất nhiều thứ. Một công việc ổn định với mức thu nhập hàng chục triệu. Một nhan sắc tương đối ổn, thu hút bởi nụ cười duyên cùng đôi mắt sáng. Một căn hộ nhỏ xinh giữa lòng Hà Nội chật chội.
Tôi được xếp vào loại phụ nữ thành đạt. Người ta vẫn bảo, phụ nữ thành đạt, giỏi giang khó lấy chồng. Gia đình tôi, bạn bè tôi đều cho rằng điều đó ứng nghiệm với bản thân tôi.
Song họ không biết một điều, để bắt đầu một tình yêu mới và tìm kiếm một bờ vai vững chãi để dựa vào nốt quãng đời còn lại quá khó đối với tôi – một người đàn bà đã dành quá nhiều tình yêu cho một người đàn ông đã có gia đình.
Mối quan hệ của tôi và Hùng kéo dài được 5 năm. Một người mới chia tay tình đầu tưởng như có thể chết đi vì đau đớn và thất vọng gặp một kẻ đang vần vũ với cuộc hôn nhân kém hạnh phúc chẳng khác nào nắng hạn gặp mưa rào.
Thất bại trong tình yêu đầu khiến tôi cẩn trọng, đề phòng bao nhiêu thì Hùng giúp tôi thoát khỏi vỏ ốc và nỗi sợ hãi ngự trị trong chính con người tôi bấy nhiêu. Từ tốn, nhẹ nhàng và vô cùng chu đáo, Hùng xuất hiện nhiều dần trong cuộc sống vốn đóng khép và đầy phòng ngự của tôi.
Tôi biết người đàn ông có vợ như Hùng rất giỏi trong việc nắm bắt tâm lý của chị em phụ nữ. Nhưng mọi sự quan tâm của anh, tôi đều không kháng cự nổi. Hùng chia sẻ rất nhiều với tôi về gia đình anh, về người phụ nữ anh chọn làm vợ.
Hôn nhân ấy không xuất phát từ tình yêu mà do gia đình hai bên tác hợp. Anh nói trong đời, anh chỉ thực sự cảm nhận được những rung cảm của tình yêu, những cảm xúc ngọt ngào kể từ khi tôi xuất hiện. Những lời nói có cánh và bay bổng nhẹ nhàng len lỏi vào những ngõ cùng sâu thẳm trong trái tim tôi.
Thử hỏi, có ai không rung động trước những lời yêu say đắm ấy. Tôi tin tất cả những lời anh nói. Tôi tin bởi khi nhìn sâu vào mắt anh, tôi thấy hình ảnh của mình trong đó.
Không biết tự lúc nào, tôi trở thành kẻ “thương vay khóc mướn” cho cuộc hôn nhân không hạnh phúc của anh. Tôi cảm thông với tất cả bất hạnh anh đang nếm trải.
Và chính sự thương cảm ấy, tôi không đòi hỏi ở anh bất cứ một sự ân sủng đặc biệt nào. Lặng lẽ đứng sau lưng anh, đứng trong bóng tối, tôi chưa bao giờ đòi hỏi về một danh phận rõ ràng cho bản thân.
Tôi từng gặp vợ và con trai anh. Thằng bé thông minh, kháu khỉnh được thừa hưởng từ bố đôi mắt sáng, vầng trán cao và cách nói chuyện thông minh, hài hước.
Khi nhìn thằng bé đó, những ao ước trong tôi về một gia đình hạnh phúc, về những đứa con bất chợt xuất hiện. Khi ấy tôi 26 tuổi. Và cho tới bây giờ, đó vẫn chỉ là một ao ước xa vời.
Sinh nhật lần thứ 27 của tôi, anh tặng tôi một căn hộ nhỏ xinh được bài trí dịu dàng, lịch lãm theo kiểu cổ điển. Món quà quá lớn song tôi không thể thoái thác, bởi anh muốn chăm lo cho cuộc sống của tôi.
Anh bảo, anh muốn bù đắp cho tôi một phần thiệt thòi và hơn cả, anh yêu tôi nên mới cư xử như vậy. Dĩ nhiên, chuyện này tôi giấu nhẹm gia đình. Tôi nói với bố mẹ rằng căn hộ ấy là do tiền tôi bao năm tôi tích cóp được và chạy vạy, vay mượn thêm bạn bè.
Bố mẹ thương con gái và tự hào về tôi ra mặt. Ánh sáng hào quang ấy bố mẹ vốn quen phủ lên tôi bao năm nay. Họ tin con gái họ giỏi giang, có thể trụ vững ở mảnh đất thủ đô xô bồ, náo nhiệt.
Áp lực về một gia đình ngày càng đè nặng lên vai tôi. Thậm chí các bác trong gia đình tôi tìm tới tận nhà, xúi bố mẹ tôi thúc bách tôi lấy chồng. Họ bảo, một người phụ nữ dù có thành đạt tới đâu cũng không thể sống một mình được. Không thể gọi là toàn vẹn, thành đạt nếu như thiếu một gia đình hạnh phúc.
Họ nói đều đúng, song tôi giống như con ngựa bất kham, không chịu nghe lời. Tôi ít về nhà cũng bởi những lời tiếng ấy.
Chị ấy tới tìm tôi vào một buổi chiều muộn sau giờ tan sở. Lịch lãm, xinh đẹp và nói năng dịu dàng từ tốn, hoàn toàn trái với suy nghĩ của tôi về người đàn bà tưởng rất nanh nọc, lắm điều qua lời kể của anh.
Chị kể về những hạnh phúc bé nhỏ của gia đình chị, về người chồng đào hoa song luôn chiều vợ, thương con. Và câu nói của chị: ‘‘Biết người đàn ông ấy đã có vợ, song vẫn lao vào, họa chăng đó là kẻ ngốc nghếch, mù quáng và thiếu lòng tự trọng’’ giáng mạnh vào trí óc tôi.
Đau khổ hơn, tất cả những gì chị nói đều đúng. Tôi rệu rã lê từng bước chân trở về ngôi nhà anh dành tặng. Ngóc ngách nào cũng in hằn hình ảnh và kỉ niệm về anh ấy.
Rất lâu lắm rồi, tôi mới chủ động trở về nhà trong chuyến nghỉ phép dài ngày. Thay bằng cách chọn một địa điểm du lịch trong hoặc ngoài nước xả hơi, tôi chấp nhận giơ đầu chịu báng, trở về nhà và đối mặt với những thúc bách, giục giã của gia đình về vấn đề chồng con.
Tôi gặp lại mấy cô bạn cùng tuổi. Họ đã có gia đình yên ấm. Cái Minh, cái Huệ ngày nào chí chóe với tôi về chiếc nơ kẹp tóc, về những bài hát, điệu múa tranh phần người múa đẹp hơn, giờ đã chồng con đề huề.
Cái Minh ngày xưa đen sì, vẫn được chúng tôi trêu chọc gọi bằng cái tên công chúa tuyết từ ngày có chồng vào, đẻ con xong, da thịt đổi máu, đâm ra đẫy đà, xinh xắn hẳn. Còn cái Huệ, mặt mũi lúc nào cũng tươi roi rói, cười nói luyên thuyên, kể đủ thứ chuyện về con cái, từ việc học tập của nó cho tới mấy câu chuyện vụn vặt con thu nhặt được từ lớp.
Hai cô bạn thân có được hạnh phúc, cũng mừng cho tụi nó. Nhưng, nhìn hạnh phúc của bạn, ngẫm lại phận mình lại thấy tủi. Tôi đâu còn trẻ trung gì nữa. Tôi đã 29 tuổi. Và tai hại hơn, từ khi yêu anh, tôi luôn cảm thấy đầy đủ về mọi thứ.
Một mối tình không thể trọn vẹn và biết chắc chắn không có tương lai, nhưng nó khiến tôi hài lòng. Một cuộc sống đủ đầy về vật chất bằng chính sức lao động mình bỏ ra. Tôi quên mất ý niệm cần phải lập gia đình nếu như không trở về thăm nhà hay lảng tránh những cuộc điện thoại của bố mẹ.
Thậm chí, có lúc tôi nghĩ rằng, chỉ cần có đứa con thôi là đủ. Tôi và anh sẽ có với nhau đứa con. Nó sẽ là minh chứng tình yêu của tôi và anh. Tôi và nó sống với nhau, và con sẽ là tương lai, là cuộc sống của tôi.
Sau khi có con, tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh vĩnh viễn. Tôi trả lại anh cho chị ấy và những đứa con đáng yêu của họ. Tôi đã nghĩ về viễn cảnh đó và tự cảm thấy giải pháp ấy vẹn cả đôi đường.
Nhưng, sự đấu tranh trong tôi chưa ngã ngũ. Bởi lẽ, bố mẹ tôi đều là giáo viên. Họ sống còn bằng thể diện ở giữa chốn quê yên bình vốn ít sốc, ít gợn. Họ dồn tất cả kì vọng vào đứa con gái nghịch ngợm này. Họ sẽ ra sao nếu tôi dắt về một đứa trẻ và bảo nó là con tôi. Nó là đứa trẻ không có bố.
Nhưng, cuộc đời này là của riêng tôi. Tôi chấp nhận tất cả búa rìu, thời gian sẽ xóa nhòa mọi đau khổ. Tôi phấn chấn hơn với suy nghĩ sẽ có con với anh.
Trở lại Hà Nội, việc đầu tiên là tôi liên lạc với Hùng. Tôi hẹn anh ấy tối qua nhà, tôi sẽ dành cho Hùng một sự bất ngờ, một món quà đặc biệt là một buổi tối lãng mạn với nến, hoa và rượu vang nóng bỏng.
Nhưng, tiếc thay Hùng buồn bã báo tin anh đang ở Sài Gòn công tác, chiều hôm sau mới có mặt ở Hà Nội. Anh hẹn tôi tối hôm sau. Ngậm ngùi tiếc kế hoạch khi hứng thú đang cao ngất, nhưng tự nhủ lòng sẽ có thêm thời gian để tạo dựng một buổi tối lãng mạn tới hoàn hảo.
Tối cà phê với mấy cô bạn thân. Chúng đều có gia đình nên cuộc nói chuyện của chúng tôi vội vã, cuống quýt và nhanh chóng tàn cuộc. Ngẫm cảnh về nhà một mình lủi thủi cũng buồn, tôi tới quán rượu lẽ thường tôi và anh hay nhâm nhi.
Trong ánh sáng mờ ảo của quán, tôi nhìn về phía góc ban công, chết lặng thấy một bóng hình quen thuộc đang vòng tay ôm eo một người phụ nữ trẻ. Anh nói anh đang ở Sài Gòn công tác…Tôi chết lặng. Chắp nối các dữ kiện có câu trả lời như dao cứa.
Anh và cô gái trẻ lướt về phía cửa quán. Họ vội vã lên taxi và hòa vào đám đông nhộn nhịp. Theo bản năng, tôi lao người theo phía họ, lặng lẽ đi theo phía sau. Họ tới một căn hộ chung cư nhỏ và biến mất sau cánh cửa phòng im ỉm.
Toàn thân tôi nóng rẫy. Hóa ra, xung quanh anh còn vô vàn những người con gái khác. Vậy mà chỉ vài tiếng trước, tôi còn định sinh con với người đàn ông trăng hoa này.
Tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc, rời bỏ khỏi căn nhà ấy. Gửi cho anh một phong bì chứa chìa khóa phòng, trả lại cho anh tất cả kỉ niệm chứa phía sau cánh cửa ấy, tôi thực sự bừng tỉnh sao những năm tháng ảo vọng, tự huyễn hoặc chính mình

0 nhận xét:

Đăng nhận xét